Những câu hỏi liên quan
trần trọng thước
Xem chi tiết
AmiAmi ARMY
27 tháng 9 2018 lúc 16:07

(1) thăm quan -> tham quan

(2) bàng quang -> bàng quan

(3) phong phanh -> phong thanh

(4) cổ tục -> hủ tục

TK MIK NHA BN>>>

Bình luận (0)
Lê Cao Mai Anh
27 tháng 9 2018 lúc 16:09

(1) thăm quan -> tham quan

(2) bàng quang -> bàng quan

(3) phong phanh -> phong thanh

(4) thủ tục -> hủ tục

Bình luận (0)
Khánh Vy
20 tháng 10 2018 lúc 18:50

1 / từ không đúng : Thăm Quan 

sửa : Tham Quan'

2/ từ không đúng : Bàng Quang

sửa : Bàng Quan

3 / từ không đúng : phong phanh

sửa : Phong Thanh 

4 / từ không đúng : thủ tục

sửa : Hủ Tục

Bình luận (0)
trần nguyệt nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Mai Hương
2 tháng 10 2018 lúc 20:37

bn vào https://vietjack.com/soan-van-lop-6/chua-loi-dung-tu.jsp

nha bn chứ chép ra dài dòng lắm. NHớ k.

Bình luận (0)
Nguyễn Thành Đức
Xem chi tiết
Luchia
9 tháng 10 2016 lúc 20:09

Tôi nghe phong phanh bạn sắp chuyển đi Hà Nội học.

phong phanh => phong thanh.

Phong phanh là trời lạnh mà không mặc quần áo ấm.

2 từ này gần âm nên dễ bị nhầm  bạn nhé.

Chúc bạn học giỏi.

Bình luận (0)
Lê Thị Mỹ Linh
13 tháng 10 2016 lúc 19:38

Phong phanh -> tin

Bình luận (0)
Cao Hà Ngân
23 tháng 10 2016 lúc 15:16

phong phanh -phong thanh

Bình luận (0)
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
16 tháng 3 2018 lúc 2:36

Viết bài văn nghị luận xã hội. Yêu cầu: biết dùng từ, đặt câu, viết văn lưu loát. Về cơ bản, phải nêu được các nội dung sau:

a. Mở bài (0.5đ)

   - Giới thiệu vấn đề cần nghị luận: tình yêu tuổi học trò – những rung động đầu đời tự nhiên, trong sáng nhưng đồng thời cũng làm đau đầu không ít các bậc phụ huynh. Vậy đó là tình cảm như thế nào? Làm thế nào để giúp người trong cuộc xử lí những rung động đầu đời một cách chủ động và không ảnh hưởng đến học tập cũng như tương lai của bản thân?

b. Thân bài (9đ)

   - Thế nào là tình yêu tuổi học trò (2đ):

      + Tình yêu là sự rung động trái tim giữa 2 người khác giới. Đồng hành cùng với nó là sự quan tâm, sẻ chia, yêu thương, đồng cảm và bao dung...

      + Tuổi học trò là lứa tuổi hồn nhiên, vô tư, không toan tính của những bạn trong độ tuổi đi học (từ 6 đến dưới độ tuổi 18).

→ Tình yêu tuổi học trò là những rung động đầu đời trong sáng, vô tư, không vụ lợi của cả nam và nữ dưới 18 tuổi.

   - Phân tích (5đ):

      + Tình yêu học trò là tình cảm trong trẻo, vô tư và hồn nhiên nhất của cuộc đời.

      + Là những rung động của tuổi mới lớn – độ tuổi chưa được trang bị đầy đủ về kinh nghiệm sống, tri thức về giới tính, tình dục, hôn nhân. Vì vậy vấn đề đặt ra là lợi ích – hệ quả của tình yêu tuổi học đường là gì?

→ Lợi ích: Tình yêu học trò – vì yêu mà cố gắng học tập, nỗ lực hoàn thiện bản thân để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt người kia.

→ Hệ quả của tình yêu học trò khi không được trang bị đầy đủ tri thức về giới tính, tình dục an toàn: dễ nhầm lẫn với các tình cảm khác (sự ngưỡng mộ, biết ơn...), sa sút học tập, mang thai ngoài ý muốn, nhiều trường hợp quẫn trí tự tử.

   - Giải pháp: Vai trò của người lớn – làm thế nào để có tình yêu tuổi học trò trong sáng, lành mạnh.

      + Khi học sinh đang trong giai đoạn tìm hiểu hay rung động, người lớn (cha mẹ, thầy cô) sẽ là người cố vấn giúp các em có định hướng hành động đúng đắn. Tôn trọng, quan tâm tới các mối quan hệ của con cái; chú ý những biểu hiện lạ trong cảm xúc, hành động của con; làm bạn để cùng trò chuyện và hiểu con hơn; lắng nghe tâm sự của con để giúp con biết việc gì nên hay không nên trong mối quan hệ đó. Người lớn cần trang bị cho con cái kiến thức về giới tính và tình dục một cách đầy đủ và thắng thắn, tránh để lại những hậu quả đáng tiếc về sau.

+ Tổ chức các buổi tọa đàm nói chuyện trong nhà trường/ lớp học ở những giờ hoạt động ngoại khóa bàn về tình yêu học đường để HS nhận thức được hệ quả/ cách xử lí hợp tình hợp lí nhất.

   - Bàn luận (2đ):

      + Tình yêu học trò là những rung động hết sức tự nhiên, chân thành, không nên và không thể cấm đoán.

      + Điều quan trọng là trang bị tất cả kiến thức cần thiết liên quan để cho tình cảm ấy trong sáng, lành mạnh; không áp đặt hay thiếu tôn trọng tình cảm của trẻ ở lứa tuổi này.

      + Bài học nhận thức và hành động: trang bị kiến thức về tình yêu lành mạnh, tình dục an toàn, tình yêu là động lực cùng cố gắng học tập tốt hơn.

c. Kết bài (0.5d)

   - Khẳng định lại vấn đề.

Bình luận (0)
lan huong nguyen
3 tháng 4 2021 lúc 21:28

Người ta thường nói, những rung động đầu đời luôn là những xúc cảm tuyệt vời nhất mà bạn sẽ không bao giờ còn được lặp lại. Giống như tình yêu trong sáng, hồn nhiên vô tư tuổi học trò sẽ là kỉ niệm đáng nhớ thời học sinh và sẽ đi theo ta mãi về sau. Dù vẫn luôn tồn tại những quan niệm trái chiều về tình yêu tuổi học trò là "nên" hay "không nên" thì tình yêu đó vẫn luôn xảy ra, chúng ta hãy cùng nhìn nhận một cách đúng mực về tình yêu tuổi học trò.

Tình yêu nói chung là thứ tình cảm yêu thương, gắn bó sâu sắc, nó mang tính tự nhiên không thể cưỡng cầu ép buộc và tình yêu cũng là tất yếu, cần thiết của mỗi người song nó chỉ thích hợp vào một thời điểm nhất định của cuộc đời mỗi người. Có thể tình yêu sẽ đến sớm, cũng có thể đến đúng lúc hay đến muộn đó là điều mà chúng ta không lường trước được. Cũng giống như cách chúng ta bàn về tình yêu tuổi học trò, suy cho cùng tình yêu tuổi học trò thực ra rất "màu hồng", đó là thứ tình cảm hồn nhiên trong sáng, lành mạnh và vô tư, không toan tính cưỡng cầu cũng không có vụ lợi, hoàn toàn trên tinh thần tự nguyện. Tình yêu tuổi học trò đơn giản như cùng chở nhau đi học, chờ nhau tan học, cùng nhau đi chơi, đi dạo. Nhưng cũng không thể phủ nhận, tình yêu tuổi học trò vẫn có những mặt tích cực và tiêu cực, tuy nhiên rất khó để phân định xem mặt nào nhiều hơn mặt nào. Trước hết về mặt tích cực, tình yêu tuổi học trò phát triển từ sự kết giao giữa hai người bạn, mối quan hệ đó giúp đối phương có những thay đổi nhất định về mặt tâm lý lứa tuổi, yêu đương nằm trong một lộ trình phát triển bản thân vì vậy dù sớm hay muộn thì việc yêu cũng giúp ta hoàn thiện bản thân hơn. Bất cứ tình yêu nào cũng chứa đựng sự vị tha, chia sử và đồng cảm, tình yêu học trò cũng thế, nó giúp cho những cô cậu mới lớn biết thấu hiểu và quan tâm người khác, biết sẻ chia và cảm thông cho nhau. Khi biết yêu cũng là lúc ta đang hoàn thiện cách sống, cách suy nghĩ, ứng xử và cách giải quyết các vấn đề nảy sinh, đó sẽ là kinh nghiệm tốt cho chúng ta sau này. Riêng trong học tập, tình yêu học trò đã giúp nhau xua tan căng thẳng, áp lực học tập, giúp đỡ nhau trao đổi kiến thức để cùng tiến bộ. Tuy nhiên tình yêu tuổi học trò cũng tiềm ẩn nhiều tiêu cực, rõ nhất chính là sự hao tổn về thời gian và sức khoẻ, tâm sinh lý thay đổi, thời gian học tập ít đi và không còn chuyên tâm vào học tập. Điều đáng lo là ở tuổi học trò, khi chưa đủ chín chắn và trưởng thành, những người học sinh có thể sẽ có những quyết định sai lầm, đi sai đường rồi đến lúc muộn màng lại nảy sinh ra ý nghĩ tiêu cực về cuộc sống. Ví dụ như một đôi học sinh yêu nhau vì thiếu suy nghĩ nên đã đi quá giới hạn, để lại hậu quả nhưng không biết giải quyết như thế nào nên lâm vào bế tắc, dẫn đến nhiều hệ luỵ đáng trách, có thể sẽ bỏ học, hoặc sẽ phá thai hoặc đáng sợ hơn là trầm cảm tự kỉ rồi tự tử.

Có thể nói, tình yêu tuổi học trò không xấu, chúng ta cần tôn trọng tình cảm trong sáng, đẹp đẽ ấy, tuy nhiên tuyệt đối không để tình yêu tuổi học trò trở thành tác nhân xấu ảnh hưởng đến tâm lý, học tập và cuộc sống của chúng ta

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Thanh Huyền
Xem chi tiết
Đoàn Trần Quỳnh Hương
29 tháng 9 2023 lúc 11:14

Hiện tượng bắt nạt diễn ra phổ biến tại các trường học tại Việt Nam. Và dần dần, hiện tượng bắt nạt càng xảy ra với tính chất phức tạp và khó giải quyết hơn. Đằng sau những hành động bắt nạt tại trường học là những tổn thương của nạn nhân. Tổn thương không chỉ về thể chất mà còn cả về tinh thần có thể hủy hoại cuộc đời của một con người. Còn đối với chính người bắt nạt, điều đó sẽ mãi là một vết nhơ không thể nào rửa sạch. Đứng trước hiện tượng bắt nạt, chúng ta cần có thái độ gay gắt, phản đối bảo vệ nạn nhân và ngăn chặn hành động bắt nạt xảy ra tại trường học. Việc này cần sự chung tay giúp sức của gia đình và hợp tác từ phía nhà trường và học sinh.

Bình luận (0)
hải đăng
29 tháng 9 2023 lúc 21:18

Bắt nạt là một trong những tính xấu.Hiện tượng bắt nạt ở trường em rất ít. người bị bắt nạt sẽ bị tổn thương tinh thần khiến họ dễ bị điên loạn do bị bắt nạt quá nhiều.Còn người bắt nạt sẽ bị coi là người xấu ,không có bạn bè.em không đồng tình để việc bắt nạt xảy ra nhằm tạo ra một xã hội văn minh.

Bình luận (0)
Hoàng Thanh Vân
Xem chi tiết
Huỳnh Lê Minh
28 tháng 11 2021 lúc 18:42

Đời nhà Lí có một vị quan nổi tiếng là người chính trực. Đó là Tô Hiến Thành. Năm 1175 vua Lí Anh Tông mất, di chiếu cho Tô Hiến Thành lập thái tử Long Cán con bà thái hậu họ Đỗ, lên ngôi. Nhưng một bà thái hậu khác lại muốn lập con mình là Long Xưởng lên ngôi vua, bèn tìm cách đút vàng bạc cho vợ Tô Hiến Thành để nhờ ông giúp đỡ. Tô Hiến Thành không nghe nhất định lập Long Cán làm vua theo di chiếu. Phò tá vua Cao Tông (tức Long Cán) được 4 năm thì ông lâm bệnh. Người mà ngày đêm hầu tạ bên giường bệnh là quan tham tri chính sự Vũ Tán Đường. Còn vị quan gián nghị đại phu Trần Trung Tá do bận nhiều công việc nên rất ít đến thăm Tô Hiến Thành. Một hôm, bà thái hậu họ Đỗ và vua Cao Tông tới thăm, hỏi ông:

- Nếu chẳng may ông mất đi thì ai sẽ người thay ông?

Tô Hiến Thành không do dự đáp ngay:

- Đó là gián nghị đại phu Trần Trung Tá

Thái hậu ngạc nhiên nói:

- Vũ Tán Đường hết lòng vì ông, sao không tiến cử

- Nếu thái hậu hỏi người hầu hạ giỏi thì thần xin cử Vũ Tán Đường, còn hỏi người tài ba giúp nước, thần xin cử Trần Trung Tá- Tô Hiến Thành nói

Qua câu chuyện trên, Tô Hiến Thành đã là một tấm gương sáng trong sử sách về lòng trung thực và trách nhiệm cao cả đối với dân với nước mà thế hệ chúng ta hôm nay cần noi theo.

đây nha nhớ ấn cho mình nha

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
giang quynh anh
Xem chi tiết
Hàn Tử Băng
9 tháng 11 2017 lúc 18:58

Vẫn như mọi hôm, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, báo hiệu đã đến giờ đi học, tôi liền bật dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo thật nhanh, ăn qua bữa sáng rồi chạy nhanh đến trường.

Ngày mai là thứ hai đầu tuần, trường tôi vào học sớm hơn mười phút. Buổi tối, sau khi xem phim khuya xong, tôi lên giường, đi ngủ. Sáng nay, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, tôi bật dậy chuẩn bị mọi thứ. Khi chuẩn bị xong, tôi nhìn lên đồng hồ, chỉ còn ba phút nữa là vào học. Tôi chợt nhớ ra là tối hôm qua, vì mải xem ti vi nên quên vặn đồng hồ báo thức. Tôi liền chạy nhanh đến trường, quên cả bữa sáng. Vừa đến trường, tôi thấy các bạn đã vào học từ lúc nào. Tôi lo sợ bước vào cô giáo chủ nhiệm thấy tôi đến, liền nói:

-    Em vào lớp đi. Hôm nay, cả trường chĩ có mình em đi học muộn. Em cũng biết đấy, nhà trường có luật là khi ai vi phạm kỉ luật như: đi học muộn, đánh bạn, ... thì sẽ biến thành một con vật tương đương trong ba ngày.

Sau khi cô giáo nói, mặt tôi tái mét, lo sợ. Buổi chiều khi tan học, tôi vừa bước ra cửa lớp thì một ánh sáng loé lên. Tôi nhìn lại chân, tay, thân, đầu mình thì thấy hai chân mình đã biến thành hai chân của con rùa. Tôi rất buồn và ngạc nhiên. Như mọi hôm, tôi muôn chạy thật nhanh về nhà cùng các bạn nhưng không hiểu sao, chân tôi rất khó nhấc lên. Tôi bước từng bước chậm chạp, cuối cùng đến tận 8 giờ tối tôi mới bò về đến nhà. Tôi chào bố" mẹ rồi ngồi xuống ghế. Bố mẹ thấy tôi thế, liền hỏi:

-    Con về muộn thế? Sao trông con thế này. Con vi phạm luật của nhà trường đúng không?

Tôi trả lời:

-    Dạ! hôm qua, vì mải xem phim nên con quên vặn đồng hồ báo thức. Sáng nay, con dậy muộn nên... nên con đi học muộn ạ.

Bố tôi nói:

-    Suốt ngày xem phim nên quên cả giờ giấc. Thế này là còn nhẹ đấy con ạ, không thì biến thành con ruồi cơ.

Bố tôi nói xong thì đi vào phòng. Mẹ tôi đến gần tôi rồi nói:

-    Thôi! Con cố gắng đừng vi phạm luật của nhà trường nữa nhé. Con vào phòng cất cặp rồi ra ăn cơm.

Chuyện ăn cơm cũng thật khó khăn với hai chân rùa ngắn ngủn như tôi. Khác với mọi khi, mẹ phải giúp tôi ngồi vào bàn ăn. Lúc đi ngủ, mẹ cũng phải giúp tôi trèo lên giường, mẹ ngồi lại và an ủi tôi: “Con cố gắng lên nhé! Ba ngày sẽ nhanh thôi. Từ nay, con phải cố gắng dậy sớm để đi học cho đúng giờ”.

Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nghĩ: “Ba ngày là một thời gian ngắn, nó sẽ trôi qua thật nhanh thôi”. Sáng hôm sau, tôi cố gắng dậy sớm để đến lớp cho đúng giờ, vừa đến lớp thì thấy các bạn nói chuyện với nhau. Có bạn nhìn thấy tôi đến liền nói:

-    Phương rùa đến kìa?

Một bạn khác xen vào:

-    Hình dáng của Phương trông thật buồn cười.

Tôi đỏ mặt, đi đến chỗ ngồi của mình. Chiều, tôi đang làm bài tập ở nhà thì bỗng có tiếng gọi:

-    Phương ơi, tí cậu sang nhà Lan chơi nhảy dây nhé!

Tôi từ trong phòng nhìn ra, thì ra là Dung - cô bạn hàng xóm rất thân với tôi. Tôi biết là Dung chưa nhìn thấy hình dáng của tôi bây giờ nên mới rủ tôi chơi nhảy dây. Nghe Dung nói, tôi sang nhà LAn .Thấy các bạn đang nói chuyện vui vẻ tôi đến gần chỗ các bạn nói:

-    Xin lỗi các bạn, mình không thể chơi dây cùng các bạn được. Do vi phạm luật của nhà trường nên mình phải biến thành con vật trong ba ngày.

Lan thấy tôi nói thế, trả lời:

-    Không sao đâu, cậu đã nói như thế thì chúng mình cùng học nhóm nhé!

Khi học nhóm xong, trên đường đi về nhà tôi thầm nghĩ “Mình đã sai.

Mình sẽ không dám đi học muộn nữa. Ba ngày là một thời gian dài. Mình mong trở lại hình dáng cũ để được vui chơi cùng các bạn”.

Cuối cùng, ngày thứ ba đã đến, tôi rất vui. Buổi sáng đến lớp, tôi thấy các bạn đang bàn tán về tôi. Tôi không quan tâm, bước về chỗ ngồi. Buổi chiều, vừa bước ra cổng trường, một ánh sáng loé lên, tôi cao dần lên, hai chân rùa đã biến mất thay vào đó là hai chân của tôi. Tôi nhìn lại thì thấy mình đã trở thành hình dáng cũ. Tôi liền chạy ngay về nhà khoe với bố mẹ. Tôi đã khóc vì những gì đã xảy ra. Nhưng giờ tôi quá đỗi vui mừng. Tôi hứa với bố mẹ sẽ không vi phạm kỉ luật của nhà trường nữa.

Tôi rất vui vì đã trở lại hình dáng cũ. Với hình dáng này, tôi lại có thể chạy nhảy, vui chơi cùng các bạn. Sự việc xảy ra là một bài học, một kỉ niệm đáng nhớ và rút kinh nghiệm đối với tôi. Từ hôm đó, không bao giờ tôi dám đi học muộn nữa.

=^.^=

Bình luận (0)
Hàn Tử Băng
9 tháng 11 2017 lúc 18:52

Hôm nay, tôi bị điểm 1 môn Toán vì hôm qua mải xem phim “Phép thuật” nên đã không học bài. Khi đi về, tôi nghĩ không nên đưa cho bô" mẹ xem và nếu bố mẹ có hỏi thì cứ trả lời là được điểm 10. về đến nhà, tôi thực hiện ngay. Nhưng đến tối, xem xong phim, tôi lên trên phòng chuẩn bị đi ngủ thì mẹ đến và hỏi về bài kiểm tra. Tôi đã cãi liến thoắng và mẹ không nói gì nữa bỏ về phòng mình. Tôi có hơi băn khoăn một chút nhưng mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.

Bỗng tôi nhìn thấy một bà Tiên tóc bạc phơ hiện lên trong ánh hào quang rực rỡ, quần áo đính ngàn vì sao, trên tay cầm đũa thần. Bà Tiên chỉ ra lỗi của tôi là đã lười học, bị điểm kém và còn nói dối cha mẹ. Mặc dù biết lỗi của mình nhưng tôi vẫn cố tỏ ra không chịu hiểu lời bà. Tôi cố tình ngang bướng, cố cãi là mình không có lỗi. Tức giận, bà Tiên đã cầm đũa thần đập vào người tôi và nói: “Con sẽ phải làm con chim lang thang không nhà cửa, không gia đình, không tình yêu thương của mẹ. Sự thử thách này sẽ cho con hiểu ra và cảm thấy hối hận về những điều mình đã làm”. Tôi còn đang ngỡ ngàng thì đã thấy cảm giác ngứa ngáy khắp người. Trên da tôi lông mọc dài ra, cổ tôi cũng dài ra, mồm nhọn dần lên. Tôi từ từ biến thành một chú chim. Có tiếng kẹt cửa và tôi nhìn thấy mẹ bước vào phòng tôi. Mẹ nhìn ngó và cất tiếng gọi tôi xuống nhà tắm ngâm chân nước muối nóng trước khi đi ngủ. Tôi định nói vâng nhưng cái mỏ nhọn hoắt không giúp tôi phát âm thành tiếng, xấu hổ và sợ mẹ nhìn thấy tôi vội chuồn ra đường cửa sổ và bay đi. Vừa bay tôi vừa sung sướng khi được biến thành con chim. Thế là tôi đã được tự do, thoải mái bay lượn, sẽ bay được đến những nơi mình thích, làm những gì mình muốn. Tôi cũng sẽ không phải học bài, một đống bài chồng chất ngày qua ngày và cũng sẽ không bị bố mẹ rầy la khi bị điểm kém nữa. Tôi khoan khoái đập cánh, bay vút lên cao. Từ trên cao tít, nhìn xuống mặt đất, tôi nhìn thấy mọi vật nhỏ bé vô cùng. Tôi vô cùng kiêu hãnh. Bay nhiều, cảm thấy mệt và đói, tôi liền đi kiếm thức ăn. Nhưng kiếm mãi chẳng thấy gì ăn được, tôi đành ghé xuống một chậu nước máy uống nước cho qua bữa. Vừa uống vì khát tôi vừa sợ đau bụng. Tôi hiểu ra được sự khổ cực khi kiếm ăn của con chim, lúc đầu tưởng rằng chim chỉ cần ăn ít thì đâu cũng có cả. Đến tận trưa, tôi mới kiếm được một mẩu bánh mì vãi của một đứa trẻ trên đường, nhưng lại bị cướp từ tay một con quạ. Tôi hiểu rằng bố mẹ kiếm cho mình ăn được là phải vất vả thế nào. Bỗng mủi lòng, nhưng nghĩ đến việc học tôi lại cương quyết bay đi. Từ trên cao tôi nhìn thấy một vườn vải chín, tôi sà xuống ăn thỏa thích. Ăn xong, tôi nhảy nhót trên cành cây và vui hớn hở. Tôi lấy làm tiếc là bà Tiên đã không biến mình thành chim sớm hơn. Màn đêm ập xuống, tôi vội vàng tìm nơi trú ngụ ở khu vườn. Ngó nghiêng mãi tôi cùng tìm được một hốc cây kín để ngủ. Sương đêm bắt đầu xuống, gió thổi vun vút, đốm sáng nhập nhòe. Đêm hơi lạnh và tôi co ro mãi không ngủ đưực vì không có giường, gối, chăn màn. Đã thế bụng lại đau âm ỉ do ăn nhiều trái cây. Tôi sống đêm cô đơn đầu tiên với tâm trạng sợ hãi. Tôi rất nhớ mẹ, nhớ gia đình và nhớ chiếc giường ấm áp của mình. Mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tôi thức dậy từ sớm, sau một đêm kinh hoàng. Tôi hiểu được nỗi khổ của những đứa trẻ lang thang mà trước kia mình vẫn có lúc vô tình, không thông cảm. Với cái bụng đói meo, tôi vật vờ đi kiếm ăn. Ra bờ ao, tôi nhìn thấy hình dáng xấu xí của mình hiện lên dưới mặt nước: bộ lông den đen, nâu nâu, hai cánh ngắn cũn, chân bé như que tăm và cái mặt chim quái dị với hai con mắt lồi to, cái mỏ nhọn hoắt. Tôi buồn bã và vô cùng khao khát muôn trở lại làm người. Ngày thứ hai dài dằng dặc và buồn tẻ trôi qua. Tôi không hứng thú với chuyện bay lượn đây đó nữa. Nằm thượt trên một cành cây, tôi nhớ lại những kỉ niệm được mẹ chăm sóc ngày nào mà chạnh lòng. Bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một bạn chim. Nhìn quanh tôi thấy một con chào mào bị quấn vào một chiếc dây bẫy của một cậu bé tinh nghịch nào đó. Tôi bay lại, lây mỏ kéo chiếc dây đang quấn chặt chân nó cứu nó thoát bẫy. Chúng tôi kết bạn với nhau và chào mào đã kể cho tôi nghe về cuộc sống lãng tử thú vị của nó. Mải nói chuyện với chào mào, tôi không để ý tới chú bé đang căng nỏ ngắm bắn. Mũi tên lao thẳng vào tôi, tôi không kịp tránh và chĩ kêu lên mấy tiếng “á, á...”.

Tôi choàng dậy và mở mắt. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Biết chỉ là giấc mơ nhưng tôi rất ân hận vì đã cãi mẹ. Tôi chạy sang phòng mẹ. Mẹ tôi đang ngồi bên bàn làm việc, tôi nhào tới ôm chầm lấy mẹ, khóc thút thít. Từ giấc mơ, tôi rút ra được bài học: Không nên nói dối cha mẹ - những người đã lo lắng, chăm sóc cho chúng ta.

^^

Bình luận (0)
Hàn Tử Băng
9 tháng 11 2017 lúc 18:55

Bầu trời trong veo, nhỏ từng giọt nưởc long lanh, bé xíu như những hạt kim cương xuống mẹ đất. Trời đang mưa. Mấy ngày nay mưa cứ tầm tã mãi, mưa buồn cả bầu trời cho tới hôm nay mới ngớt. Trời âm u khiến tôi cũng  khó chịu. Chẳng biết giải tỏa vào đâu, tiện có chú chim đang hót bên cạnh, tôi liền giơ chân đá phốc vào lồng khiến nó ngã lăn xuống. Rồi hình như không thấy chú dậy. Tôi lại thấy thích thú với trò này. Tôi lại co cẳng đạp vào cái lồng thêm một lần nữa.

Chú chim này vừa bị gãy cánh ba hôm trước. Lúc đó, tôi đã nâng niu chăm sóc chú cẩn thận. Thế nhưng, hôm nay, do bực bội quá, tôi đã trút giận vào chú. Bỗng nhiên, tôi thấy một luồng sáng mạnh khiến mình chói mắt. Tôi ngã xuống và lúc mở mắt, tôi thấy trước mắt mình không còn cái lồng chim màu vàng nữa mà là một cô Tiên. Cô có đôi mắt sâu thẳm với cái nhìn tức giận. Cô nói với tôi:

- Ta là Nữ Thần Trả Giá. Con nghĩ sao khi con đã hành hạ một con vật yếu đuối như chú chim vừa rồi. Chú đâu có làm gì đáng để con hành hạ như vậy. Nếu con không hiểu, không biết nỗi đau của loài vật khi bị ngược đãi thì con hãy thử làm một con chim trong ba ngày xem.

Vừa dứt lời, cô Tiên xinh đẹp và kiêu hãnh đó liền phẩy chiếc đũa thần. Trong phút chốc, tôi thấy đầu mình lâng lâng, mắt nhoà đi, cảm giác đau nhói ở sống lưng và tôi ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh mình không phải khung cảnh quen thuộc trong nhà của mình. Thay vào đó, là những cánh rừng bao la to lớn với những sắc xanh khác nhau. Tôi bỡ ngỡ, ngồi gượng dậy. Lạ thay, chân tay tôi đâu rồi? Tôi có phải là mình không? Đúng là tôi rồi. Tôi vẫn là tôi. Nhưng sao thế này? Xung quanh tôi là lông vũ, lông tơ, những chiếc lông màu trắng, biếc, nâu. Đôi chân vẫn hay được mọi người khen là khoẻ khoắn đâu rồi, thay vào đó là đôi chân chĩ có ba ngón, nhìn mảnh khảnh và lạ lẫm. Tay tôi cũng chẳng còn các ngón tay xinh xắn mà chỉ là đôi cánh thôi. Đôi cánh ư? Vậy thì tôi đã biến thành chim thật rồi, tôi sẽ là chim trong ba ngày. Thế giới bỗng trở nên mênh mông, to lớn trong cảm giác lạ lẫm, vừa vui sướng vừa sợ hãi của tôi. Đập đập đôi cánh vào sát thân. Tôi thấy mình càng ngày càng xa mặt đất. Cảm giác mới lạ khiến tôi hét lên khe khẽ. Giọng chú chim nào thế nhĩ? Quên mất mình đang là chim. Tôi vẫn hát nhưng không hiểu giọng ai mà lại ngân nga, trầm bổng đến vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ trở thành một con chim tự do. Tôi sẽ không phải thức khuya học bài, không phải chịu sự rầy la của bố mẹ, không phải làm những việc mình không muốn. Ngày hôm đó, xen lẫn trong niềm vui sướng tự hào tôi đã bay, bay mãi. Đói thì tôi sà xuống bắt sâu ăn. Khát thì tôi sà xuống những khe nước nhỏ trong suốt hớp vài ngụm rồi bay đi. Cứ bay mải miết như vậy, tôi đã đi thăm thú được rất nhiều nơi. Mỗi lần bay qua ngọn núi hùng vĩ, qua cánh đồng lúa xanh mướt tôi cũng thấy yêu mến cuộc sống và quê hương hơn. Cứ như vậy, ngày đầu tiên của tôi thật yên ả. Tôi liền ước, thậm chí mong cả đời làm một chú chim bé nhỏ, nhẹ nhàng, thảnh thơi bay lượn. Đẹp biết bao!

Nhưng tôi không ngờ rằng đó chính là vào ngày cuối cùng của mùa thu. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi thấy xung quanh mình chĩ còn vài chiếc lá úa. Dưới gốc cây thì còn lại cơ man biết bao là lá. Những chiếc lá bàng to, màu đỏ rụng dưới mặt đất trông như tấm thảm đỏ khô xao xác. Tôi cất cánh bay, bay mãi nhưng không gặp một chú chim nào cả. Những cơn gió lạnh thỉnh thoảng ùa đến, dứt đi vài chiếc lông trắng dưới bụng khiến tôi phải cúi gập người lại, đôi cánh bỗng chao đi. Cả người tôi bị gió hất tung xuống bụi tre gai. Những chiếc gai chọc vào người, cào xé da thịt tôi khiến tôi đau đớn nhức buốt rồi ngất lịm đi. Tỉnh dậy, tôi thấy mình khát khô cổ, cháy họng. Người ướt sũng và một thứ nước gì xót xót tê tê đang rĩ ra. Có tiếng reo hò:

-    A, anh ơi? Con chim tĩnh dậy rồi. Lại đây xem đi.

-    Ừ! Anh thấy rồi. Em chăm sóc nó đi để mai còn đem nó đi chiến đấu. Con chim vành khuyên này đẹp đấy.

Dứt lời, người anh thả vào chiếc lồng tím tôi đang bị nhốt hai cái bát con. Một bát đựng nước, một bát đựng thức ăn. Mặc dù người đau ê ẩm nhưng bị cơn khát giày vò, tôi đành lết người, vục mỏ vào bát nước nhưng cũng chỉ hớp được mây ngụm. Tôi đành nằm lịm ở đấy chờ đến tối, khi các vết thương nhẹ đã đỡ thì mới có thể dậy ăn được. Ngày thứ hai của tôi sao đau đớn vậy. Nó không còn kì diệu, êm đẹp như ngày đầu.

Bình minh ngày thứ ba đang lên. Các vết thương của tôi đã gần lành miệng. Tuy đang nhảy nhót nhưng thực ra tay phải tôi vẫn đang đau vì bị gẫy cánh. Chợt một thứ gì nhòn nhọn chọc đúng vào cánh gẫy khiến vết thương của tôi toạc ra, máu chảy đầm đìa. Chiếc lồng đu đưa mạnh. Thì ra cậu cả đang lúc bực tức liền giận cá chém thớt, đạp chân vào chiếc lồng khiến nó lao vào bụi mận gai. Gai đâm vào da thịt khiến tôi thét lên đau đớn. Trong cơn hoảng sợ, tôi loáng thoáng thấy cảnh chú chim bị tôi hành hạ. Tôi thoi thóp, cố cầm chút hơi thở cuối cùng để sông sót. Tôi hình dung ra cảnh bữa cơm gia đình đầm ấm yêu thương... Và lúc này, chưa bao giờ tôi ước được làm người như lúc này. Khi mắt tôi đã nhoà đi, người tôi lả đi... tôi bỗng thấy một vị cứu tinh đến với mình. Chẳng phải ai xa lạ đó chính là Nữ Thần Trả Giá. Cô ôn tồn nói:

Vậy cháu đã biết cảm giác của một con vật khi chúng bị tàn bạo rồi chứ? Hãy hứa với cô từ bây giờ phải đối xử tốt với chúng.

Tôi thều thào nói:

-    Vâng! Cháu biết lỗi rồi! Cháu xin hứa ạ!

Nói xong, cô lập tức vung chiếc đũa thần. Và tôi tỉnh giấc, thì ra mọi việc chỉ là giấc mơ.

Dù đây là giấc mơ nhưng tôi cũng thấm thìa bài học của nó. Đúng là “sống trong đời sống cần có một tấm lòng”.

BÀI LÀM 3

Một hôm, chẳng hiểu lúc đó vì sao tôi lại làm như vậy, tôi đã cầm cục đá ném một con mèo hoang rồi làm nó bị thương. Một bạn hàng xóm đã nhìn thấy hành động của tôi và nói: “Cậu mà làm thế rồi sau có lúc cậu bị biến thành con mèo hoang”. Bỗng một bà Tiên hiện lên với gương mặt nghiêm nghị nói với em: “Cháu hư quá! Phải cho cháu thành mèo hoang ba ngày để biết cảm giác làm mèo hoang như thế nào mới được!”.

Bất chợt, tôi thấy mình bỗng nhẹ hẳn đi, nhìn bà Tiên ngày càng to dần. Tôi hốt hoảng kêu lên:

-   Bà Tiên ơi! Chuyện gì xảy ra với cháu vậy?

Nhưng em không thể hỏi được mà chỉ phát ra tiếng “Meo! Meo!”. Bà Tiên nói:

-   Ta sẽ cho cháu ba ngày biến thành mèo hoang tự đi kiếm sống để có thể nhận ra lỗi lầm của mình.

Nói rồi, bà Tiên nhấc bổng tôi lên và bế ra ngoài. Tôi đã không hề biết rằng trên thế giới này có rất nhiều hiểm nguy đang chờ đợi đối với một con mèo hoang nhỏ bé...

Tôi liền đi lang thang khắp nơi. Bỗng tôi nhìn thấy một tấm gương vỡ. Trời ơi! Không thể tin được đây là tôi khi nhìn vào trong gương. Tôi khoác trên mình bộ lông màu đen xen lẫn trắng. Người tôi rất bẩn. Tôi nghĩ “Giờ mình phải vào chỗ nào tắm mới được. Nhưng thôi, để sáng mai đi, giờ buồn ngủ quá!”. Tôi liền nằm ngủ.

Sáng hôm sau...

“Meo! Meo!”. Tôi từ từ tỉnh dậy, hai mắt díp lại. “Ọt! ọt! ọt”, cái bụng xẹp lép của tôi đang kêu. Tôi liền đi tìm thức ăn. Đang đi tìm, chợt nghe thấy tiếng nói của một bạn nào đó vang lên làm tôi giật cả mình, “ơ! Con mèo nào thế này? Lại đây với chị nào, mèo ngoan!”. Tôi ngước lên. Oa! Nhìn bạn ấy thật to cao làm sao! Tôi hoảng sợ quá liền bỏ chạy nhưng với bôn cái chân mèo khó chịu này làm tôi không thể chạy nhanh được. Thế là tôi đã bị bạn ấy túm cổ vào, xách lên và bế tôi vào lòng. Bạn ấy bế tôi lên và vội chạy ra khoe với các bạn:

-   Các cậu ơi! Xem tớ vừa túm được một con mèo hoang này.

Bao nhiêu bạn chạy ra, xoa đầu vuốt ve tôi:

-    Chú mèo xinh quá!

-    Bẩn thế? Mèo hoang cậu giữ làm gì? Nó mà cắn thì bị dại đấy.

Bao nhiêu bạn nói nhao nhao làm tôi không thể chịu được. Chưa bao giờ trong đời tôi sợ đến thế. Nhưng nỗi sợ của tôi đã tan biến ngay vì cả ngày hôm đó, bạn ấy chĩ vuốt ve tôi, cho tôi ăn uống cũng rất cẩn thận. Tôi mừng thầm vì nghĩ rằng chắc bạn ấy sẽ chăm sóc mình như thế này đến hết ba ngày thì thôi. Nhưng những diều vui vẻ ấy chẳng được bao lâu.

Ngay chiều hôm ấy, khi bạn ấy mang tôi về nhà, bố mẹ bạn ấy đã kêu lên:

-    Sao con lại mang con mèo hoang này về làm gì, chỉ tể bẩn nhà thôi. Con thả nó đi! Nhanh lên!

Bạn ấy cố giữ tôi ở lại:

-    Nhưng nó xinh mà! Bô" mẹ cho con nuôi đi!

Thì gặp phải sự kiên quyết của bô" mẹ:

-    Không nhưng gì hết, con phải vứt nó ngay đi!

Mặc dù rất luyến tiếc và bịn rịn, nhưng bạn ấy vẫn phải thả tôi đi.

Lúc này trời đã tối, tôi đành ngủ trên nóc một ngôi nhà gần đó. Tôi buồn chán nghĩ về tương lai mờ xám trước mắt: “Thế là đã hết một ngày! Thôi, mình đành đi ngủ, cầu cho ngày mai không có chuyện gì xảy ra!”.

Ngày thứ hai...

“Keng! Keng!” ... “Tuýp! Tuýp!”... Tiếng còi ô tô, xe máy làm tôi giật mình tỉnh giấc. Bụng đói cồn cào, tôi liền đi kiếm thức ăn. Đi mãi, đi mãi, chả kiếm được miếng thức ăn nào. Tôi nghĩ: “Thế này thì chết đói mất”. Nhìn thấy một con chuột nhắt chạy qua, tôi liền đuổi theo và chẳng mấy chốc đã bắt gọn được chú ta trong lòng bàn tay. Chợt nghe tiếng khàn khàn vang lên từ sau lưng tôi. “Gừ... Gừ... Trả lại miếng mồi cho tao”. Một con mèo mướp to khoẻ như con hổ con chắn ngang trước mặt. Tức giận, tôi xông vào đánh nhau túi bụi với con mèo mướp đó. Cuối cùng, tôi cũng chiến thắng nhưng lông rụng tả tơi, trên người bị rướm máu ở vài chỗ. Bây giờ tôi mới hiểu để kiếm được thức ăn, mèo không chỉ phải chiến đấu với chuột mà còn phải chiến đấu tranh giành với đồng loại và cả những con vật khác.

Vừa thưởng thức xong bữa sáng, đang nằm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, tôi bỗng nghe thấy tiếng “Gâu! Gâu!”. Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy đó là một con chó to tướng, đen thui. Vốn biết đấy là kẻ thù truyền kiếp của họ nhà mèo, tôi vội cắm đầu cắm cổ chạy. Chợt, một tiếng nói cứu tinh vang lên: “Lu! Yên nào! Sao lại chạy thế!” May quá, chủ của con chó đã giữ nó lại, nếu không thì nó đã bắt được tôiử Đi lang thang cả ngày, tôi thấy rất buồn vì không có ai chơi cùng, lại phải chiến đấu, giành giật từng miếng ăn. Tối. Mệt lả. Lại ngủ.

Ngày cuối cùng...

“Ào ào...”. Mưa. Đen quá đi mất. Biết chạy đi đâu bây giờ? Vì đâu có chỗ nào để núp nên tôi cứ chạy lung tung, người mệt nhoài chạy dưới cơn mưa tầm tã, trắng xoá cả lối đi. Tối đến, rét run cầm cập vì người ướt sũng, mệt mỏi vì đói, khát, tôi càng ước mong được trở lại làm người. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi, tôi đã hiểu làm mèo hoang khổ như thế nào. Lúc này đây, sao tôi cảm thấy hối hận đến thế, vì đã xua đuổi, ném cục đá vào chú mèo hoang hôm đó. Không biết giờ này chú ta bị thương thế nào rồi.

Đang mải nghĩ thì bỗng tôi ngây người ra: đứng trước mặt bà Tiên ở góc đường trước cổng trường, bà mỉm cười và giơ đũa thần lên. Tôi thấy toàn thân mình toả sáng, khắp người nóng ran lên, tôi nhắm  mắt vì sợ hãi và có cảm giác như đang to lớn dần lên. Tôi mở mắt, giơ tay lên đầu, mặt, hai tay... Đúng là tôi đã được trở lại làm người. Tôi vui sướng, vội vàng chạy ra phía bà Tiên: “Cháu xin lỗi bà, cháu hối hận lắm, cháu đã hiểu được lỗi sai của cháu rồi ạ!”.

Sau ba ngày sống cuộc sống của một chú mèo hoang, đã trải qua rất nhiều thử thách và khó khăn, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc như thế nữa.

^^

Bình luận (0)
Nguyễn Hoàng Nam
Xem chi tiết
Ngô Quang Sinh
23 tháng 6 2018 lúc 13:04

Chất; chất;chất; vật lí;chất; chất; hóa học.

Bình luận (0)
Duong Thi Nhuong
Xem chi tiết
Nguyễn Mai Anh
12 tháng 5 2016 lúc 19:50

t...ư...l...a...m...n...h...a...

Bình luận (0)
Duong Thi Nhuong
12 tháng 5 2016 lúc 21:10

Giúp mk vs

 

Bình luận (0)
ta thi ngoan
29 tháng 11 2016 lúc 20:58

m..i...k......k..h...u...y...e...n......b...a...n....t....u....l....a...m........d.....i

Bình luận (1)